Bạn từng nghe về những bữa tiệc sinh nhật được tổ chức với chi phí hàng trăm triệu tại những địa điểm sang trọng kèm theo những món quà siêu khủng và những bất ngờ tiếp nối nhau không hồi kết?
Nhưng bạn có biết, tại những căn phòng nhỏ ở nơi nào đó trên Trái Đất, có những con người sở hữu thành tích mười mấy năm chưa một lần được tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ và chưa có cơ hội nào để thốt lên đầy phấn khích “Oh my Godt! Hạnh phúc quá đi” hay không? Giờ thì bạn đã biết một người trong số đó. Người đó chính là tôi.
THÓI QUEN MỪNG SINH NHẬT
Hiện thực cuộc sống
Bạn đang rất tò mò về thành tích của tôi phải không, vậy để tôi kể bạn nghe. Chuyện là thế này. 21 năm thanh xuân đã qua, năm thứ 22, tôi bình yên chờ đến ngày sinh nhật như một thói quen. Nếu không muốn nói tới ba từ “không cảm xúc” với thời khắc quan trọng này.
Trước ngày sinh nhật 15 ngày, tôi bắt đầu tạo một album “Wishlist” để chia sẻ về những món quà mình muốn nhận được trong ngày sinh nhật của mình năm nay. Đó là một một thói quen mới của tôi trong 2, 3 năm gần đây.
Cố tỏ ra là mình vui nhưng sâu bên trong là vết thương rỉ máu
Bạn có biết cái cảm giác tập trung 100% năng lượng vào một việc gì đó không?
- Chăm chú lập danh sách những món đồ mình yêu thích, ngắm những bức hình đầy say mê.
- Đặc biệt, là hình ảnh hí hoáy viết những lời mô tả đầy chi tiết kèm theo đôi ba dòng cảm xúc dạt dào
Chính là nó đó! Ôi vừa kích thích, vừa hồi hộp làm sao. Tôi đã có những phút giây ngồi ngẩn ngơ vì tâm trí đã bay lơ lửng đến một nơi nào đó xa tít tắp như vậy. Nhưng bạn ạ, thực tế thì album đó chỉ để là “vật trưng bày” mà thôi.
Từ lúc bắt đầu thói quen này, chưa một lần tôi nhận được một món quà như mong muốn. Lần gần nhất tôi nhận được quà mà tôi thích có lẽ là trong ngày sinh nhật lúc tôi 4 tuổi. Lứa tuổi, mà mọi bé gái đều nhảy cẫng lên khi nhận được món quà là búp bê barbie xinh đẹp. Tôi cũng không phải là một ngoại lệ.
Nhưng thật đáng buồn và thất vọng bởi cảm xúc hạnh phúc của bé gái 4 tuổi lúc ấy không đủ ấn tượng để có thể làm thành chiếc bánh mỳ Big C. Nó không đủ dài cho cô ấy gặm cắn, ăn mày quá khứ trong suốt hai mươi năm trưởng thành.
Tự tạo hi vọng rồi tự tuyệt vọng
Chấp nhận sự thật phũ phàng. Tôi không mơ mộng hay chờ đợi sinh nhật 22 tuổi của mình nữa. Tôi đã tự an ủi, mọi chuyện vẫn thế, chẳng phải năm nào mình cũng có thể vượt qua được sao. Một quá trình quen thuộc. Tôi làm mọi thứ một mình và nhìn 24 giờ trôi qua, đếm từng giây. Khoảnh khắc cuối cùng của một ngày đến để thở dài: “Sinh nhật 22 tuổi đã qua! Già thêm một tuổi rồi! Sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dẻo dai nhé bạn hiền!”
Nhưng bạn biết không. Phút thứ 90 chưa phải là kết thúc.
Phút bù giờ hạnh phúc
Cảm xúc vỡ òa
Dường như ông trời không muốn cuộc đời của tôi trôi qua vô vị như thế. Phút bù giờ thứ nhất, ánh sáng xuất hiện, hạnh phúc tuôn trào. Nụ cười nở rộ trên khóe môi và đôi mắt tôi thì lấp lánh những giọt nước mắt trực trào vì cảm xúc hiện tại. Tôi đã nhận một món quà tôi thích từ một người thương tôi theo một cách khiến tôi đầy bất ngờ nhất.
Bất ngờ ngày sinh nhật xuất hiện theo một cách bình thường nhất
Một ngày sau sinh nhật, em hẹn tôi tại quán cà phê thân quen của em. Với vài dòng tin nhắn, em bảo muốn gặp tôi vì có chuyện muốn tâm sự. Em mong tôi sẽ lắng nghe và đưa ra vài lời khuyên hữu ích. Tôi đồng ý không chút lưỡng lự. Hẹn nhau lúc tám giờ tối, em và tôi ngồi đối diện ở một chiếc bàn tròn.
Tại chỗ chúng tôi ngồi, xung quanh toàn cây xanh được phủ bởi ánh sáng vàng dịu dàng từ hệ thống bóng đèn hiện đại. Em mở khóa ba lô. Ngay lúc đó, tôi đã nghĩ em lấy cuốn sổ em yêu như mọi lần. Bởi em thường khoe với tôi những kiệt tác mới trong khi chờ đồ uống được mang lên phục vụ. Nhưng không.
Không chỉ một món quà, tôi được nhận “nhiều quà” hơn thế
Em rút ra một cuốn sách “Ba phút thiền” và nở một nụ cười thật tươi: “Sinh nhật vui vẻ nhé chị!” Tôi đã đứng hình mất 3 giây. Có thể bạn đang thắc mắc: cuốn sách này quá bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng tại thời điểm đó, với tôi, đó là món quà thực sự vô cùng, vô cùng có ý nghĩa.
Món quà chứa đựng sự thấu hiểu, sự quan tâm, sự trân trọng cùng tình yêu em dành cho tôi. Bạn có lẽ không biết. Tôi từng chia sẻ với em về những cảm xúc tiêu cực đã nhốt tôi trong bóng tối. Nó từng cố thoát ra vài lần và cổ vũ tôi hành động để cứu rỗi bản thân, giải thoát đau khổ. Nói ra những điều ấy trong mỗi lần gặp em, tôi chỉ mong được em lắng nghe ngoài ra không có thêm một mong muốn nào khác. Nhưng khi cầm quyển sách ấy trên tay. Tôi nghẹn ngào xúc động.
Cảm giác được trân trọng và yêu thương thật quá ngọt ngào và hạnh phúc
Thì ra vẫn còn một người yêu thương tôi thật sự. Một người chú ý đến cảm nhận và những bất ổn của tôi. Một người hiểu tôi đang cần sự giúp đỡ khẩn cấp. Tôi chợt nhận ra, món quà sinh nhật không đúng giờ này lại trở thành món quà đúng thời điểm đến vậy. Cuối cùng trái tim tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ và tôi không bình thản như vẻ ngoài tôi tự ngụy tạo cho bản thân. Tôi cũng biết tủi thân, cũng yếu đuối, cũng biết buồn và hụt hẫng.
Cái kết lâng lâng cho sinh nhật 22 tuổi
Trong suốt buổi trò chuyện hôm ấy, tôi đã cười rạng rỡ. Nâng niu món quà trên tay và áp sát cuốn sách gần trái tim khi ngồi trên xe buýt về nhà, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và ngọt ngào. Năm tôi 22 tuổi, tôi đã có một ngày sinh nhật nhiều “đường” dù không bánh sinh nhật, không đồ ăn cao lương mỹ vị. Thật ngọt quá đi!
Nga Color
*Đọc thêm những câu chuyện cuộc đời Nga tại đây.